

NĂM MƯƠI NĂM NHÌN LẠI
Mới Đó Một Đoạn Đường
Ký ức chợt ùa về, đúng ngày này Năm Mươi Lăm Năm trước, 24/2/1970 , chuyến bay của hãng Hàng-Không Air Vietnam từ Saigon đến Tokyo mang theo 13 sinh viên VN Du-học, đáp xuống phi trường Haneda tại Nhật-Bản. Sau một khoảng thời gian dài việc xuất-ngoại bị đình-hoãn vì những biến động chính-trị tại Tokyo, đây là lần tháo-khoán xuất-ngoại trở lại đầu tiên đông đảo nhất!
Xin được ghi lại tên tất cả các Anh Chị và bạn hữu cùng đi chung chuyến bay ấy như một kỷ niệm đầu đời, chứa chan hi-vọng lẫn âu lo và thật bồi hồi khó quên...
Làm sao mà quên được những giọt nước mắt lăn tròn trên gò má các chị sinh viên, ngồi hàng ghế bên kia...ngày ấy.
Danh sách này đã được cập-nhật đầy đủ, xin các Anh Chị hãy giữ lấy, như chút kỷ vật khó tìm.
Phạm Thị Bính
Đoàn Ánh Tuyết
Nguyễn Đăng Đức
Nguyễn Hữu Huấn
Đỗ Thanh Long
Phùng Ngọc Tiến
Nguyễn Văn Thủ
Ngô Duy Cường
Trần Vĩnh Thuận
Huỳnh Khải
Huỳnh Thạch
Võ Văn Huê
Bảo Phước
Nơi chặng dừng chân cuối tại Osaka trước khi đến Tokyo, trời xẩm tối mưa nhỏ hạt, trong khoang máy bay bật lên khúc nhạc buồn Good Bye My Love... Ôi, sao mà não ruột.
Nhớ làm sao, buổi sáng hôm sau, ngày đầu tiên trên xứ lạ. Khoác vội trên người chiếc áo lạnh, theo chân anh bạn cùng phòng ra cuối phố, tập tễnh làm quen mua ít thức điểm tâm. Muốn nói nhiều nhưng chỉ biết ù-ơ bằng ngón trỏ: "Chai sữa nhỏ!"
Nhìn cô hàng đôi gò má đỏ cúi gập người, nghe tiếng cám ơn ríu rít như chim.
Ôi ở xứ bình yên, mọi điều dường như sao quá chừng lễ độ.
Làm sao quên được buổi sáng sớm hôm sau, tung chăn vừa thức dậy. Không sao kể xiết nỗi vui mừng khi nghe tiếng gọi của anh bạn cùng phòng thảng thốt: “Dậy mau lên mà xem tuyết rơi!”
Vừa chỉ mới hôm qua thôi, còn trông thấy từng lùm cây trong khu vườn bên cạnh mà hôm nay tuyết đã phủ trắng xóa một màu. Con phố nhỏ giây phút này tịnh-yên chi lạ, những hạt tuyết trên cao, ôi sao mà tinh khiết quá, thật bình yên và nhẹ nhàng rơi đều êm ả trong không gian im vắng, tĩnh lặng như tờ... Mở tung cửa, cuống cuồng vội vã chạy ra sân, hai bàn tay vốc đầy tuyết trắng trong cảm xúc tuyệt vời khó tả.
Chao ôi! lạ làm sao mới đó nhìn quanh mà bỗng dưng đã thấy nhớ đến người yêu cùng nỗi nhớ nhà...
. . . . .
Nguyễn Đăng Đức
Phùng Ngọc Tiến
Create Your Own Website With Webador