Phố Thinh Không - Tranh Đinh-Trường-Chinh

CÓ NHỮNG VẾT CHÙNG

 

Năm mươi năm nhìn lại,
Có lúc vẫn hồ như,
Giá đừng ai thiên-cổ
Cõi nào đâu hư-vô…!

 

 

ĐÔI DÒNG TIỄN BIỆT

Tưởng nhớ Thi-sĩ Huyền-Không


Cố Đại Lão Hòa-Thượng Thích-Mãn-Giác,
Cựu Sinh-Viên Việt-Nam Tu-học tại Nhật-Bản.

Đêm qua mưa ngoài ngõ
Ai mõ gọi thiên thu
Về chơi trăm năm cũ
Tử-sinh cõi tuyệt mù.


2011

 


Tưởng nhớ anh Đỗ-Hưng.


Ra đi tìm giấc miên-trường
Để xem nơi ấy vô-thường hay không ?
Trăm năm chưa kết một vòng
Nghìn thu thôi hết bận lòng thế gian !


2017

 

 

Nhớ Nguyễn-Phong-Quang
Khuất núi tại trời Tây.


Quang về nơi ấy quá xa xôi
Bạn-hữu, thê-nhi cách biệt rồi
Nhớ lắm mỗi khi nhìn ảnh cũ
Ngày nào như mới tuổi đôi mươi.

Quang về thanh thản nước mây trôi
Chắc nhớ Meisei đỉnh dốc ngồi
Những chuyến tàu khuya dừng cánh mỏi
Bạn bè, gác nhỏ, suốt đêm vui.

Quang về cõi ấy lúc rong chơi
Bạn cũ may ra gặp một người
Cũng bặt âm-dương từ dạo ấy
Đường về đất mẹ quá đơn côi !

Thôi thế từ nay vĩnh-biệt rồi
Đường trần đôi ngả phút chia phôi
Quang đi, xin tiễn nhau lần cuối
Bỏ lại sau lưng vạn nỗi hoài ...!


2019

 


THAY MỘT LỜI CHIA TAY ...
Đến chị Nguyễn-Thị-Lan

 

Cứ những tưởng rồi mai đây, sẽ vẫn có những lần được gặp lại chị Lan, như trong những lần anh chị Hiển-Lan xuôi Nam hay tôi ngược đường xuyên Bắc...
"Thất thập cổ lai hy", câu nói của cổ-nhân kia, xem ra đôi khi thật vô tình, nhưng chừng như không thể xoa dịu hết nỗi bàng hoàng!

Làm sao không bàng hoàng cho được, vì anh chị Hiển-Lan là chỗ thân tình.
Nhớ dạo mới di-tản sang Mỹ, lần đầu tiên mạo hiểm lái xe xuyên bang, từ Xứ Tuyết Wisconsin xuống Michigan, háo hức để được hội ngộ những người bạn cùng cảnh đời tạm-dung khi đó.
Lần gặp mặt ấy, ngoài anh chị Hiển-Lan, còn có thêm anh chị Duyên-Nga và anh Quách-Văn-Thọ. Anh QVThọ vài năm trước đây, cũng đã từ giã chúng ta về nơi thiên cổ!

Nhớ đến chị Nguyễn-Thị-Lan, người bạn Dokyusei, mà không được nhắc một chút đến kỷ-niệm thời học chung lớp Nhật-Ngữ, với cô giáo Doi thì quả thật cũng hoài!

Không biết vô-tình hay hữu-ý mà lớp Nhật-ngữ năm ấy chỉ gồm toàn Betonamu Ryugakksei không thôi, chị Lan nhỉ?

Hoa đào vừa nở hết, lại đến mùa thay lá.
Đêm về ngồi gò Hán-tự như nho-sinh
Cô giáo Nhật ngữ dễ thương dường chỉ trạc độ tuổi mình
Khiến cả lớp hay đùa làm Cô bừng má đỏ
Chắc Cô sẽ nhớ mãi đám học trò
Nhớ hoài món Bún Bò cay dạo đó
Các chị bạn đã cố tình thêm thật nhiều ớt đỏ
Cay thật cay, tựa tấm lòng học trò xa xứ
Ít nhất cũng một lần được nhìn Cô giáo Nhật
Nước mắt chảy vòng quanh...

Không biết chị Lan có phải là người thêm thật nhiều ớt đỏ, vào món Bún Bò Huế cay dạo đó không, mà sao trong lần tôi gặp lại cô Doi cách đây bốn năm tại Kokusai, cô giáo Doi nhắc và hỏi thăm đến chị Lan nhiều lắm.


Cô giáo Doi, bây giờ mình hạc xương mai, ra tận Okubo-Eki đón chàng du-sinh trở về, rồi cùng nhau thả bộ trên con dốc Kokusai.
Hai Cô-trò ngồi hàn huyên trên băng đá sau trường, ngay trên nền đá cũ ngôi trường Nhật-ngữ năm xưa, nhìn hoa Anh-Đào rơi trên sân trường mà trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi bâng khuâng Thăng-Long Hoài Cổ...

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương .

Thế là các lớp học Nhật-ngữ trên lầu hai của mình ngày xưa không còn nữa.
Trên cao kia chỉ còn là một tòa kiến trúc mới mẻ, xa lạ và vô-tình!
Tuy vậy an ủi và ấm lòng thay, Cô giáo Nhật-ngữ, Doi-Sensei vẫn còn kia, và hơn bốn mươi năm trời xa cách, Cô giáo vẫn còn nhớ rõ tên và hỏi thăm đến từng Ryugakksei trong lớp mình ngày đó, chị Lan ạ!
Tại sao lại có người tình nghĩa Thày-trò sâu đậm và đáng quí đến như vậy, không biết nữa, chị Lan nhỉ!

Ngày nào còn tập viết trong khuôn
Kanji , dạ chưa mòn
Anh đào rơi nhẹ sân trường cũ
Cô giáo ngồi nghe chuyện nước non.

Cứ những tưởng sẽ còn có dịp tái-ngộ chị Lan, để rồi sẽ được đem câu chuyện gặp Cô giáo Doi gửi lời thăm chị Lan ra làm quà.
Ngờ đâu tháng Bảy năm nay chưa qua, mà chị Lan đã vội vã ra đi, để lại cho người thân và bạn bè nỗi bàng hoàng, bao thương tiếc.

Mây lãng đãng êm trôi về cố xứ.
Ngàn dâu xanh ngắt lại một màu…


7/24/2021

 

 

Nhớ anh Nguyễn-Trung-Chí

 

Vẫn xin nhớ mãi, kỷ niệm đầu đời, lần đầu tiên vượt con dốc Meisei cao ngất, cùng người đàn anh dẫn đường, Nguyễn-Trung-Chí.
Vẫn xin nhớ hoài, những chia ngọt sẻ bùi, đậm đà hương-vị, chén nước mắm quê hương, trong những ngày đầu tạm-dung xa lạ, tại Refugee Camp Fort Chafee, Arkansas tháng 11/1975.

XA XÔI MỘT NÉN HƯƠNG GẦN

Người đã đi rồi không tiễn chân
Xa xôi xin thắp nén hương gần
Người theo cánh gió giờ yên-phận
Gửi lại trăm năm nắm bụi trần.



2022

 

 

Đôi dòng TIỄN BIỆT
NGUYỄN-MỸ-TUẤN


Người bạn đồng-môn thời
Tiểu-học Đa-Nghĩa tại Dalat.


Anh-đào, ôi vừa hé !
Sao nỡ vội chốn nao ?
Sương khuya thành giọt lệ
Hồ xưa lặng tiếng chào ! (*)

(*) Hồ Xuân-Hương tại thành-phố Dalat.

2023

 


Nhớ chị Nguyễn-Thị Bảo-Oanh

NGÀY VUI QUA MAU

 

Ngày vui thôi đã qua rồi !
Họa-mi thôi hót bên đồi dạ lan.
Đã rằng sinh-tử hợp tan,
Trăng đâu đáy nước, ngỡ ngàng nghìn thu !

 

2024

 

 

ĐÔI DÒNG TIỄN BIỆT


“Bác THẠNH”, Thân mẫu anh NA Tuấn
(Bà Trương-Thị-Trâm, pháp danh Diệu-Liên)

 

Bác về cõi Phật chốn an vui
Một bước âm-dương cách biệt rồi
Những đóa hồng xưa giờ sắc trắng
Bác về cõi Phật áng mây trôi.

7/2024

 

 

ĐÔI DÒNG TIỄN BIỆT

Nhớ chị Nguyễn-Thị-Nhẫn


Đại-Hội còn chưa đón gót hài !
Sao người lặng lẽ đã ra đi ?
Cali lá đỏ thường không thắm
Một nén hương về cõi biệt-ly.

2024

 

PHÙNG-QUÂN