ĐỌC LẠI ĐÔI VẦN THƠ

Tuyển Tập DƯỚI LÁ.

Và để kết thúc cho phần đọc lại Đôi vần THƠ trong Tuyển Tập DƯỚI LÁ, xin mời các bạn cùng một lần ghé lại vườn thơ Nghiên Huy Thân, để cùng thưởng thức và chia xẻ những băn khoăn và thao thức trong một “Chuyến trở về ...” Tác giả có thật sự đã trở về, hay chỉ mơ thấy một chuyến trở về, điều đó có quan trọng hay không sẽ chẳng phải là một điều cần thiết. PQ chỉ biết cảm thấy một niềm hạnh phúc dâng tràn khi được theo chân tác giả trong “Chuyến trở về...”, thăm lại ngày đó, thời gian chưa xa lắm, mà quay lại ngó chừng tưởng như đã lạc vào một nơi chốn hồng hoang.

CHUYẾN TRỞ VỀ . . .

Dù sao anh cũng trở về
nhìn bàn tay em vỗ về trên gần trăm phím trắng và đen
nghe tấu khúc quen
của ngày xưa gần gũi
anh về tìm lại
mắt nai em thảng thốt
nghe báo tin xa
bữa tình cờ
ngón út tay em rỏ giọt mi bémol buồn bã
dù sao anh cũng trở về tìm lại dư âm ngọt đắng thân quen
của nước mắt
da vàng
và máu ( giữa lòng tay )
chưa trở màu nâu cũ
trong ký ức em
và hy vọng anh.
rồi như ngày xưa anh đến
từng đêm trễ tràng
nhưng vẫn sớm
và ta ngủ muộn màng, thao thức
chờ ai chờ nhau chờ sao chờ giấc
chờ cái gì đã khuất
mà chưa mất trong ta.
dù sao anh cũng trở về
như một phép lạ khó ngờ
cho kẻ đợi chờ nhau
mà cũng về bình thường lặng lẽ như người già trở về với cốc trà, tẩu thuốc, viên cortancyl nhức mỏi
với căn phòng ẩm mốc buổi chiều mưa
(ôi người già và cuộc đi dạo mỗi đêm
là thói quen êm đềm
hay nhai lại ý niệm thời gian trong đầu bạc bằng hàm răng lung lay còn mấy chiếc)
anh về thực bình thường
từ một xứ bình yên
mà điên cuồng vội vã như hôm qua có ai thoát về từ hố bom An Lộc
nếu gặp anh về em đừng khóc
mà nhìn kỹ dùm anh bàn tay gương mặt
xem giùm anh đã mất chính anh chưa.
anh về Việt Nam như một hiện hình
của chính bóng ma anh chập chờn đây đó trong hơi thuốc nhỏ đầu ngày của Hoàn trong giọt café khuya của Cửu
bóng ma anh trong ký ức mọi người đôi khi khơi sáng bởi hơi-gió-kỷ-niệm lướt qua ánh-nến-hoài-niệm xanh xao
anh hiện về với hơi thở ấm dạt dào có thực
hong khô nước mắt người yêu
người mỗi chiều lang thang đồi vắng gọi nhỏ ơi T.
em chết rồi em chết rồi sao gặp được anh kẻ im lìm như đã chết
người đêm đêm hát trong mơ ru tim mình hãy ngủ thực êm
ru bàn tay mình hãy lạnh để nắm tay anh xa thẳm mịt mùng xa
người bây giờ hôn bóng ma anh mỗi sáng đến trường nói với bóng ma anh trên đường ra phố.
người bây giờ đi nhổ cỏ lấy tiền cứu trợ từng cọng rồi lẩm nhẩm đếm tên anh
người bỗng bơ vơ buồn vì điềm bói xấu trên đóa hoa trâm ổi
không thể nào chịu nổi nên anh trở về
dù sao
em cũng nên cười mặc kệ
nếu trên cổ anh có mấy vòng hoa
choàng cho người yêu nước.

 

NGHIÊN HUY THÂN

 

Tuyển Tập Dưới Lá
Ấn hành tại Đông-Kinh 1972.

 

Nếu nói một cách tham lam thì Thơ là tất cả...
Giới hạn không có trong Thơ, sẽ không ai có quyền thẩm định về Thơ.
Vườn thơ DƯỚI LÁ đã mở rộng cho những tâm hồn tìm đến Thơ, nhưng cũng chính vườn thơ đã khép lại sau lưng những tâm hồn không yêu Thơ...


PHÙNG QUÂN

Hàng Gió 2010