RỐI

 

Khi đọc lại những bài thơ trong tuyển tập DƯỚI LÁ (Đông-Kinh 1972):

Quả là có những bài thơ thật ngắn, ngắn như áng chừng không thể ngắn hơn, và lạ kỳ là những cảm giác rơi rớt lại đằng sau, lẩn khuất trong lòng người yêu thơ thì chẳng ngắn như tiếng cười mà lãng đãng mênh mang như muốn khởi đầu cho những suy nghĩ dài sau. Không hiểu sao tôi vẫn thích đọc những bài thơ thật ngắn, lý do chẳng phải những bài thơ thật ngắn ấy dễ đọc, dễ nhớ mà hình như ở đó mới chính là những morceaux bất chợt, đúng nghĩa của tâm-hồn: chợt đến, chợt đi, chợt ẩn, chợt hiện như một thứ trò chơi cút bắt, mà chỉ có Thi-nhân với cánh tay dài diệu ảo, với đôi mắt nhìn xuyên mấy cõi, mới có thể chộp bắt, ghìm giữ mà không làm hư hỏng đến hình hài.

Chẳng thế mà những bài Haiku trong toàn bộ thế giới Thi-ca Nhật-Bản đã lại chẳng phải là những bài thơ dài?

Đôi khi chỉ là một tiếng thét giữa thinh-không đại-ngộ, một giọt mưa "Độp", nặng hạt đầu mùa, trên mái tôn đầu ngõ, hay chỉ là một tiếng "Tõm" của chú nhái bén, vụt ẩn mình trong ao thu một đêm trăng.  (PQ - 2003)

Bài thơ “Rối” của tác giả Phạm Thế Định là một thí dụ điển hình:

 

RỐI

 

Có thật nhiều con cua
Bò trên những suy nghĩ
Có cả trăm thứ mùa
Rơi trên cơn mộng mị
 

PHẠM THẾ ĐỊNH

 

 

TANGLED

Many Crabs

Crawling on Thoughts

A Hundred Seasons

Falling into Distorted Dreams

PHAM THE DINH

 

 

 

 

 

Create Your Own Website With Webador