KHÔNG GIAN VÀ NỖI NHỚ

Ta cầm năm chữ bâng khuâng
Rắc trên luống tuyết mưa xuân trở mình
Lá hoa chừng sớm hồi sinh
Với rừng thi ngữ vây quanh cuộc đời.

 

Xa thật xa nhưng gần thật gần
Cái ta đang thiếu cái ta cần
Thấy trong vô thức tình tri kỷ
Dấy động hồn nhau một chữ tâm.

 

Trăng cầm mạng sống trên tay
Chết đêm phiêu lãng, sống ngày mù tăm
Có nhau đêm mấy cũng rằm
Trong vòng cương tỏa, sinh cầm đáng chi.

 

Đợt sóng ngầm từ biển nhớ vỡ ra
Quét sạch muộn phiền khắc khoải hôm qua
Ta khóc hồn nhiên như chưa từng khóc
Ngỡ đời thiếu nhau, ta sẽ ngoài ta.

 

 

Ta vui trống ngực dậy lòng
Sượng sùng khai tỏ cuối sông đầu nguồn
Trời cười đỏ mái hoàng hôn
Anh cười hỉ hả khói buồn bay cao.

 

 

 

Ta với cuộc tình trăng sao
Khơi lên từ biển gió
Đâu kể gì mất mát hư hao
Khi biến những cái không thành có.

 

MN