
Tôi viết bài thơ này từ cao nguyên Karuizawa, nơi anh và tôi có thật nhiều kỷ niệm.
Tôi mong gió đọc nó và mây ngàn chuyển về đến núi rừng Đà Lạt, nơi có anh đang thanh thản giữa quê nhà.
vt,
CHIỀU TIỄN BẠN
Tách cà phê ngạt ngào hương hoài niệm
Ánh tà dương hiu hắt giữa cơn mưa
Ta nâng ly một mình ta đưa tiễn
Người trở về sơn cước tuổi xanh xưa
Thuở đôi mươi lòng dạt dào thác đổ
Tâm Kinh Kha chí Thường Kiệt trung kiên
Vượt vạn thủy thiên sơn muôn gian khó
Vì một ngày non nước được bình yên
Bến đò chiều biết còn ai đứng đợi
Hải đăng vàng chao chợt mỗi chuyến sang
Một chia tay buồn cả đời vời vợi
Lần lữa hoài chẳng chỉ bởi quan san
Mỗi tàn đông Mai hồng về trước ngõ
Nhớ mẹ già em nhỏ đến quắt quay
Xếp giấy hoa ngàn cánh hạc hao gầy
Dâng tạ tội thêm Tết này bất hiếu
Lời ước thệ theo mây ngàn phiêu bạt
Dõi mắt tìm chỉ thấy nếp đăm chiêu
Bong bóng nước nở mặt hồ xao xác
Giọt hững hờ giọt vỡ bước liêu xiêu
Áo sờn vai đeo tang bồng hồ thỉ
Mảnh chiến bào quá khổ gánh giang san
Khát vọng dài hơn nửa phần thế kỷ
Giờ lắng về ngần ấy chỉ dư âm
Vĩnh biệt chào người đi ta ở lại
Bằng hữu thôi, sao vẫn lắm nỗi niềm
vinhtruong,
(Karuizawa, một ngày mưa tháng 9, năm 2024)
Create Your Own Website With Webador